Clubs Vainglory
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Chương 2: Quyết định bất khả thi [Ardan Lore]

Go down

Chương 2: Quyết định bất khả thi [Ardan Lore] Empty Chương 2: Quyết định bất khả thi [Ardan Lore]

Bài gửi by Admin Sun Nov 27, 2016 11:35 am

Chương 2: Quyết định bất khả thi [Ardan Lore] Impossible-Decision

Chương 1: Nhiệm vụ của Catherine [Catherine Lore]

“Tôi không cần phải hỏi ý kiến anh để mua con dê” Julia nói “Sữa dê rất ngon, và chúng ta còn có thể làm cả phô mai nữa”

Cặp vợ chồng đã tranh cãi suốt cả buổi tối. Ardan đang vặn chiếc găng tay năng lượng của mình, mài cạnh của lò nướng để giúp thông khí. Còn ở ngoài khoảng sân tối tăm không chút ánh trăng, con dê vẫn đang liên mồm kêu rít từng hồi. Arden làu bàu tiếp: “Bọn dê vừa hôi vừa kêu thét nghe như quái vật. Nó kêu liên tục cả tiếng rồi mà không dứt, làm sao mà 2 đứa nhỏ ngủ được.”

“Bọn trẻ cần một con thú cưng. Mà anh đang làm vãi đống mạt sắt lên cái đi văng của tôi à?”

“Và ai sẽ làm những miếng phô mai kia? Bà đã biết làm phô mai từ bao giờ vậy thưa bà?”

Julia quát lên: “Tôi biết làm phô mai đấy.” Cô giận dữ bước ra khỏi phòng và đóng dập mạnh chiếc cửa phòng ngủ sau lưng lại, tiếng be be của con dê như minh họa thêm chất kịch tính cho việc rời đi của Julia.

Celeste chập chững bước ra khỏi phòng, đưa tay dụi dụi mắt và hỏi: “Bố ơi, mẹ có việc gì thế ạ?”

Giọng điệu của con bé giống hệt mẹ nó, Julia. Ardan nhẹ nhàng bế con gái lên bằng bên tay không và thơm lên má nói: “Mẹ con đang hành xử một cách vô lý.”

“Vờ ô ô lyy ý là gì ạ”

“Là mẹ con đã mua một con dê về nhà mà không hỏi ý kiến ta gì hết.”

“Con thích dê.” Vox cất lời, cũng vừa bước ra ngay sau người chị em sinh đôi Celeste của mình. Cu cậu ngồi lên bàn chân bố, vòng tay ôm lấy ống chân và được nhấc di chuyển theo nhịp chân của Ardan khi ông đang bước, đưa Celeste trở lại phòng ngủ. Ông liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ về phía tiếng con dê vẫn kêu be be và nói:

“Con thích bọn dê. Nhưng trong chúng ta lại chả ai biết cách chăn dê như thế nào cả.”

Celeste gật gà gật gù nói: “Có tiếng khóc ở bên ngoài ạ.”

Ardan nhẹ nhàng đặt lưng cô bé lên giường và nói: “ Đó là tiếng của con dê ngu ngốc đó con ạ.”

Vox bỏ tay ra khỏi chân cha của mình. “Nghe như nó bị sợ. Chắc do bị cô đơn ạ.”

“Đấy là con dê cái Vox ạ. Hoặc ít nhất ta cũng mong nó là con cái, chứ nếu không thì những mộng tưởng của mẹ con về phô mai sẽ…”

Ardan bỗng dưng ngừng lại, quay về phía cửa sổ.

Con dê đã ngừng kêu.

Lượng Adrenaline trong người hắn bỗng tăng vọt.

“Hai con trốn ngay. Không được mở cửa.”

Nhưng không còn thời gian để xem bọn trẻ có nghe lời không. Hắn chạy về phía phòng ngủ, rít lên ngoài cửa phòng ngủ “Julia! Bọn chúng đang ở đây.”

Julia bật mở cửa. Mặt tái bệch.”Bây giờ ư?”
“Ở bên ngoài!”  

Các mảnh của bộ giáp đang được cải tiến từng phần nằm vương vãi ở phòng bên ngoài. Mấy đồ dụng cụ tu sửa cũng nằm chỏng chơ khắp nơi. Ardan mặc chiếc chân giáp vào, kêu “Đôi chân trước!” Julia thao tác nhanh chóng thay giáp vào, bộ giáp hơi cũ nhưng vẫn thực sự cần thiết để phòng vệ cho cuộc chiến trước mắt. Julia đánh vật với chiếc giáp ngực nặng nề, cúi xuống kéo nốt chiếc kẹp giáp ở đầu gối.

Bảng điều khiển nút bấm bỗng phóng ra tĩnh điện, rung ì ì và kêu răng rắc, rồi phát ra tiếng nói:”Hệ thống. Tắt.” Ardan đấm tay trái vào bảng, giận dữ: “Đúng là đồ nguồn năng lượng vô dụng ở cái phiên bản này…”
“Suỵt.” Julia với bàn tay đầy dầu nhớt bám đen, gương mặt thì lem luốc vẫn đang cố gắng gắn chiếc máy phát điện vào lưng Ardan, rồi kết nối nó với bên bàn tay sắt của hắn. Cô liếc nhìn về phía cánh cửa ra vào, về phía hành lang. Không hề có bất cứ động tĩnh nào. Không một chút sự quấy rầy. Không tiếng dê.

“Anh có chắc bọn chúng đang…”

“Hệ thống. Mở.”

Cửa kính vỡ ra. Ardan kịp thời xoay mình né mũi tên sượt qua tấm giáp trước ngực, sát ngay dưới cằm hắn và cắm vào bức tường đối diện chiếc cửa sổ kính vừa vỡ kia. Ardan lẩm bẩm nguyền rủa, vào tư thế chiến đấu, sàn gỗ rung lên dưới sức nặng của bộ giáp hộ vệ. “Anh sẽ trông chừng cửa trước.”

“Nhưng bên tay súng đại bác của anh!”
“Nó vô dụng rồi, trừ phi em muốn anh làm nổ tung căn nhà này. Hãy ở phía sau lưng anh.”

Julia nhắm mắt lại, đưa lòng bàn tay lên cao “Em sẽ bảo vệ anh,” cô thì thầm bằng một giọng nói huyễn ảo, một luồng sáng màu xanh lá đang dần hình thành trên tay.

Ardan nhăn mặt quay đi, tránh cảm giác khó chịu mỗi khi đối diện với thứ pháp thuật đó. Hắn càu nhàu “Anh có thể tự lo liệu được.”

Một cánh tay cung thủ xuất hiện bên ngoài cửa sổ, rồi cả người nữ cung thủ đó lăn vào. Một nữ chiến binh khác theo ngay sau và rút kiếm. Rồi ngày một nhiều người xông vào theo, những pháp sư và sát thủ, tất cả đều đeo chung một huy hiệu giống nhau.

“Đội Stormguard!” Arden thét lên, nhưng Julia vẫn đang chìm đắm trong phép thuật của mình, đôi mắt trợn ngược lên.

Bộ giáp của Ardan kêu ro ro khi hắn di chuyển lên phía trước với tốc độ chậm như rùa bò, nhưng hắn sẽ phải biết ơn bộ giáp đó khi hứng chịu những đòn tấn công từ đội Stormguard. Họ di chuyển liền kề nhau, trong tay nắm chắc thứ vũ khí thiên bẩm của mình. Hắn chạy về phía trước, năng lượng ì ầm lan tỏa trong bộ giáp giúp trợ lực, làm đống kim loại được hun nóng đến bốc cháy, tiếng thép nứt răng rắc khi va chạm với tấm giáp ngực. Hắn lật tay vả vào mặt nữ cung thủ để lại vết hằn cháy đỏ. Cô ngã sõng soài, cung tên rơi loảng xoảng trên sàn.
Những người khác trong đội Stormguard nâng tấm khiên bằng gỗ, kim loại và phép thuật của mình lên để chống lại phép thuật của Julia và đòn tấn công của Ardan. Hắn dẫm mạnh về phía trước, cúi người lao điên cuồng vào đội ngũ kia, tấn công phía dưới chân làm hất tung cả đội bay lên, đập mạnh lưng vào tường. Máu của họ bắn tung tóe khắp đi văng. Họ lăn ra trên những mảnh kính vỡ, trên những vũ khí bị đánh rơi ra, trên những chiếc răng còn vương máu tươi của mình.

Hắn không thể chống chịu được mọi đòn tấn công: Những thanh kiếm đã chém qua cánh tay không giáp và hai bên gò má hắn, phép thuật làm hắn nhức nhối và đông cứng lại với những tiếng quất roi điếc tai. Nhưng hắn vẫn duy trì là bức tường kiên cố giữa đội quân kia và vợ mình, rồi bỗng dưng, hắn cảm nhận được một luồng hơi ấm từ phía cô, như một chiếc chăn đang bao trùm lấy hắn, làm lành những vết thương, làm tan chảy băng giá và đem tới cho hắn sức mạnh. Những tiềm năng bất thường trong người hắn được khuấy động lên, nhưng về sau hắn sẽ phải trả giá khi sử dụng thực lực đó.

Ngay lúc đó, một vụ nổ.

Tất cả mọi thứ trở nên tĩnh lặng và băng giá. Miệng hắn ngậm chặt lại. Một cú shock dấy lên, lan tỏa từ hai chân, lên hai cánh tay, rồi lên cổ họng hắn. Hắn không thể kêu la. Hắn không thể chớp mắt. Những bức tranh rơi xuống, chốt cửa cũng văng ra. Hắn có thể nghe thấy từng tiếng động va chạm trên bộ giáp của mình, tiếng than vãn từ đống kẻ bị thương của đội Stormguard, nhưng hắn không thể cử động. Hắn chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa chính mở ra, và người cuối cùng trong đội Stormguard bước vào, như thể được mời đến vậy. Ả cầm một chiếc khiên trụ và một thanh kiếm, trên vai đậu một con quạ đen. Ả đưa mắt quan sát khắp phòng, búng tay về phía 2 tên lính đang chạy tới trong khi Ardan vẫn đang cố hết sức để cử động được. Ả chỉ về phía phòng cặp sinh đôi, và 2 tên lính lao nhanh về phía đó.

Người phụ nữ đó bước vào phòng, lướt qua Ardan như thể hắn không tồn tại, tiến về phía Julia đang bị đông cứng trong bộ đồ ngủ và đôi chân trần.

Julia há hốc mồm “Catherine.”
“Thật đáng xấu hổ” Julia vừa thì thầm, vừa đưa mũi kiếm dí sát ngực Julia.

Ardan tim đập mạnh từng hồi. Rồi một nhịp nữa. Không khí tràn vào phổi, và hắn đã ho được. Phía bên phải hắn, 2 tên lính tuy vẫn choáng váng, nhanh chóng bắt theo cặp song sinh chạy ra. Những tên lính Stormguard khác cũng đứng dậy, người thì lắc lư, người thì vẫn đang chảy máu, tất cả đều với đôi mắt lạnh giá, tay giữ chắc vũ khí của mình.

Phía bên trái hắn, Julia vẫn đang nhìn chằm chằm vào mắt Catherine.

Tim hắn đập tới nhịp thứ ba.
Và trong một nhịp tim tới, có lẽ con hắn hoặc vợ hắn sẽ chết, tất cả phụ thuộc vào việc hắn sẽ chọn bên nào.

Hắn chạy.

Mũi kiếm của kẻ chỉ huy kia, bỗng lật ngang, kéo một đường dễ dàng giữa ngực Julia. Julia trút hơi thở cuối cùng, mấp máy tên chồng cô, lóe lên một vòng xoáy màu xanh ma thuật của thế giới khác. Vòng xoáy ấy tiến vào người Ardan, là món quà cuối cùng Julia tặng hắn, bao bọc lấy nội lực, đem cho hắn khả năng bộc phát sức mạnh lúc cần thiết. Ardan ôm lấy hai đứa trẻ và lao qua cửa sổ. Hai tên lính giữ cặp song sinh lúc trước nằm lăn ra bất tỉnh. Không còn thời gian để giết chúng nữa…hay để đỡ lấy vợ hắn khi cô ngã xuống.

Hắn bỏ chạy khỏi ngôi nhà, lao vào bóng tối, phi qua con dê tội nghiệp đã bị giết bằng một mũi tên xuyên họng. Bọn trẻ giữ yên lặng, như có bản năng trỗi dậy, để lại điều băn khoăn cho những con cú đêm đậu trên cây kia.​

Nguồn bài viết: http://gamehub.vn/

Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 11
Join date : 26/11/2016

https://vaingloryvietnam.forumvi.net

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết